Để vợ con lam lũ sống trong nhà trọ 30m2 trên thành phố, tôi vẫn nghe lời mẹ đem 2 tỷ 6 về quê xây nhà 5 tầng để đẹp mặt với làng xóm

Tôi sinh năm 1980, 17 tuổi đã theo họ hàng vào Nam làm thuê. Ban đầu chỉ là phụ hồ, lương tháng chưa đến 3 triệu đồng. Cha mất sớm, mẹ tôi một mình nuôi ba anh em, nên từ nhỏ tôi đã quen với cảnh chắt chiu từng đồng.

Nhờ siêng năng, thật thà, tôi được mấy ông chủ tin tưởng, rồi hùn hạp mở cửa hàng nhỏ. Làm ăn thuận lợi, tích góp từng chút, đến năm 2010 tôi đã có trong tay hơn 1,5 tỷ đồng – số tiền không nhỏ với người lao động xa xứ như tôi.

Khi đã có vợ con, tôi nghĩ: “Mình làm ăn bao năm, giờ cũng nên dựng ngôi nhà khang trang ở quê để báo hiếu mẹ, để người ta nhìn vào còn nể mặt.” Ở quê tôi, ai đi làm ăn xa mà chưa có nhà to thì vẫn bị xem là “chưa nên người”. Thế là tôi quyết tâm xây.

Lời can ngăn của vợ và nước mắt của mẹ
Vợ tôi nghe vậy thì phản đối ngay:
– Anh thử nghĩ xem, cả năm mình về quê được mấy lần? Nhà cũ vẫn ở được, sao không để dành tiền mua căn hộ nhỏ ở thành phố, cho con cái học hành ổn định?

Tôi hiểu vợ nói đúng, nhưng mẹ tôi thì lại khác. Khi nghe tôi tính mua nhà ở thành phố, bà khóc nấc lên:
– Mẹ nuôi con cực khổ bao năm, chỉ mong có ngày con dựng lại ngôi nhà tử tế trên đất ông bà. Giờ con có tiền mà chẳng chịu làm, mẹ biết nói sao với họ hàng làng xóm đây?

Giữa một bên là người vợ thực tế, một bên là người mẹ cả đời vì con, tôi chọn làm mẹ vui lòng. Vợ tôi tuy không đồng ý nhưng cũng đành nhún nhường.

Ngôi nhà 5 tầng và niềm tự hào ngắn ngủi
Tôi bỏ ra hơn 2,6 tỷ đồng xây ngôi nhà 5 tầng rưỡi ở quê, còn vay thêm vài trăm triệu từ họ hàng. Ngày tân gia, cả làng kéo đến chúc mừng. Tôi mời tiệc linh đình hai ngày, không nhận phong bì ai, chỉ muốn vui trọn vẹn. Nhìn mẹ cười rạng rỡ, tôi nghĩ: “Vậy là đáng lắm rồi.”

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Ngôi nhà bỏ hoang và nỗi ân hận muộn màng
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Tôi và vợ tiếp tục thuê nhà ở thành phố đi làm. Mẹ già ở quê, ngôi nhà rộng thênh thang chỉ có một người trông coi. Con trai đến tuổi đi học, vì chưa có hộ khẩu nên không xin được trường tốt. Khi đó tôi mới thấm: giá như ngày ấy nghe lời vợ…

Nhà đất ở thành phố tăng giá từng năm, còn ngôi nhà ở quê thì càng lúc càng vắng người ở. Tôi bỏ vào đó cả gia tài, nhưng chẳng mấy khi dùng đến. Giờ mẹ tôi cũng ân hận, bảo:
– Hồi đó mẹ sai rồi. Biết thế xây vừa vừa thôi, để tiền cho con cái ổn định chỗ ở trên thành phố.

Tôi nghe mà chỉ biết im lặng. Sai lầm của tôi không phải là xây nhà, mà là xây quá to. Lẽ ra chỉ cần hai tầng cho mẹ ở và để cả nhà sum họp dịp lễ Tết là đủ. Nhưng tôi lại bị cái “sĩ diện” chi phối. Hàng xóm xây 5 tầng, tôi cũng phải làm 5 tầng rưỡi cho “oách”.

Giờ nghĩ lại, chỉ muốn quay về năm ấy để nói với chính mình:

“Đừng xây cho người ta ngắm. Hãy xây để chính mình sống tốt.”